Cảm nhận trại hè số 2: "Trong mỗi chuyến đi, Chúa sẽ cho tôi nhìn thấy điều gì đó"
- Nam Đỗ Quang
- Jul 21, 2023
- 5 min read
NHẬT KÍ TRẠI HÈ 2023
Trước khi tham gia kì trại hè 2023 này, lòng tôi không còn háo hức, hồi hộp như các kì trại hè trước. Nhưng tôi luôn biết rằng, trong mỗi chuyến đi, Chúa sẽ cho tôi nhìn thấy điều gì đó.
Buổi tối hôm trước khi đi, tôi đã thức rất khuya, đến tận 2 giờ sáng, để làm một chiếc vòng. Nó không phải là chiếc vòng bình thường. nhưng nó chứa đựng những ước muốn của tôi với Chúa trong đợt trại hè này. Tôi đã viết ra giấy những điều đó rồi cho vào trong chiếc vòng. Tôi viết: “Trong Danh Chúa Giê-xu, Tuyết sẽ cháy hết mình cho trại hè 2023 này. Tuyết sẽ mang ngọn lửa tình yêu của Đấng Christ đến với những người giống Tuyết hồi xưa khi Tuyết mới đi trại hè. Cũng công bố Tuyết sẽ nhận được sự tươi mới từ Ngài.” Tôi đã đeo nó trong cả 3 ngày trại hè để nhắc tôi nhớ rằng mình cần phải cháy thật cháy.
Nhìn tôi có vẻ là đang rất nóng cháy thờ phượng Chúa đấy, nhưng thực sự có một trận chiến trong tâm trí tôi: “Thôi thôi, mày đừng có mà giả tạo như thế nữa đi, mày chỉ giả bộ để cho người khác nhìn thấy mày thôi”. Tôi buồn bực đến bất lực với những suy nghĩ ấy đến nỗi mà đêm thứ hai khi mọi người đang thờ phượng Chúa thì tôi lui xuống dưới cuối phòng. Nếu tôi lên thì những suy nghĩ về sự giả tạo lại nói với tôi. Hoặc chỉ đơn giản là vỗ tay, hay đứng đó, thì chúng dường như cũng đang cáo trách tôi: “Đồ giả tạo”. “Lòng đầy rẫy thì miệng nói ra”. Cảm ơn Chúa vì lúc ấy, Ngài đã đặt cạnh tôi một người bạn thật tuyệt vời. Tôi đã nói với anh sự thật mà chỉ tôi và Chúa biết. Lúc ấy, chỉ cần lắng nghe thôi cũng là đủ rồi. Sáng hôm sau, tôi được phân công hát cùng mọi người. Như đã nói với Chúa và với chính mình: “Phải cháy nhất dù cho thế nào đi chăng nữa”. Ở đây là: Dù cho tâm trí bảo mình giả tạo thì vẫn cứ tiếp tục cháy hết mình.
Ngày thứ ba, khi tôi tham gia chuyên đề “Chữa lành sự tổn thương” của mục Nguyễn Quang Hòa, cũng là thời điểm cao trào nhất của cuộc chiến trong tâm trí tôi. Khi mục sư và mọi người cầu nguyện, tôi bắt đầu khóc, khóc như chưa bao giờ được khóc, tôi phải ôm mặt khóc để cho mọi người khỏi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của tôi. Khóc xong, tôi khóc tiếp. Sau khi bình tĩnh lại, cũng là thì giờ mục sư cầu nguyện cá nhân cho những ai muốn được mục sư đặt tay cầu nguyện. Và tôi là người cuối cùng trong số ấy. Trong lúc chờ đợi những người trước đó, tôi cố gắng để là chính mình, tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên bằng cách đi đi lại lại, bởi vì tôi vẫn nghĩ những người kia kìa, họ đang nhìn tôi đó. Tôi nói với tư tưởng ấy “Thôi, biến đi, tao không cho phép mày đến nữa!” Tôi không chịu nỗi nữa rồi. Tôi bực tức với chính con người bên trong mình. Ném cục giấy vừa lau nước mắt xuống đất một cách tức giận, tôi ngồi thụp xuống đất và khóc òa lên như một đứa trẻ hư. “Tôi cứ khóc đấy thì làm sao, kệ mấy người kia, họ có nhìn tôi đâu, họ còn lo việc họ chưa xong mà…”. Nhìn tôi vậy, mục sư Hòa nói: “ Cháu đợi chú một chút nhé!” như thể tôi đang mong chờ mục sư cầu nguyện lắm rồi. Thật thế, tôi không muốn có những suy nghĩ ấy khi thờ phượng Chúa nữa, tôi muốn nó phải biến mất ngay lúc đó, và sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Tôi nói ra nhu cầu đó cho mục sư, rồi mục sư nói: “Phải có cái gì đó khiến cháu như thế đúng không?” Tôi chẳng trông đợi câu hỏi này chút nào – Vì điều này sẽ khiến tôi phải nói ra một sự thật nữa – lại một sự thật mà chỉ Chúa và tôi biết.
Sự thật ấy là: Tôi chẳng học hành gì ở trường cả. Vâng, tôi chẳng học hành gì cả. Tôi chẳng thích học mấy cái môn ấy tí nào, tôi thường xuyên tránh né những bài tập và nhiệm vụ được giao trên lớp, và tôi đã bỏ học mấy tuần nay rồi. Khi tôi quyết định nói ra điều này với mục sư trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, và nói với tất cả mọi người (những người đang đọc bài viết này), cũng là quyết định “Xin Chúa can thiệp và giúp con, vì con chẳng muốn thế này nữa. Con muốn học một cách xuất sắc nhất tại trường học và ngành học của con!”
Chẳng biết sao nữa, nhưng tôi rất thích viết thư. Điều tôi thích nhất trong trại hè ấy là được viết thư cho mọi người. Tôi đã dậy rất sớm, cũng thức rất khuya để làm điều này. Kết quả là tôi nhận được thư từ rất nhiều người. Có người viết họ thích nụ cười của tôi, có người viết, họ thích cách tôi thờ phượng Chúa,… Vậy là Chúa đã đáp lời ước muốn thứ 2 của tôi rồi. Và, có một lá thư rất đặc biệt, của một người rất đặc biệt. Người ấy đã mang đến cho tôi sức mạnh và niềm tin mạnh mẽ hơn vào sự giúp đỡ của Chúa. Người ấy cũng đã ngồi cạnh tôi trên suốt quãng đường về. Có lẽ, Chúa đã mang chị đến để an ủi tôi. Nhưng những điều chị trải qua lớn hơn những điều tôi trải qua rất rất nhiều. Thế là Chúa đã làm trổi hơn điều tôi cầu xin Ngài: Chúa đã mang người của Ngài đến để giúp đỡ, khích lệ tôi nữa.
Còn điều thứ ba: “Xin Chúa cho con sự tươi mới từ nơi Ngài.” Trong ba ngày trại, thì có hai buổi sáng, cả hai buổi sáng tôi đều dậy lúc 4h30. Cảm giác được dậy sớm trò chuyện với Chúa thật không gì tuyệt hơn. Tôi nói với Chúa: Xin cho con sức lực từ Ngài, để con làm mọi việc với năng lực của Ngài. Sao con yếu đuối quá Chúa nhỉ, sao con phải tránh né những việc đó?” Tôi tin Chúa sẽ nâng tôi lên cao hơn, và Chúa sẽ không để tôi đứng dưới thấp thế này đâu.
Trước và sau trại hè, có một bài hát, mà lời bài hát như là lời của Chúa nói với chính tôi vậy:
“Ngài nâng tôi lên, đứng chỗ cao hơn mọi núi đồi
Ngài đỡ tôi lên, bước giữa phong ba biển khơi
Ngài ban cho sức mới trong tôi tràn ra mãi
Ngài đỡ tôi lên, khiến bước chân tôi mạnh thêm…”
Comments